Tin tức mới nhất
Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
01/09/2018 - CHUYỆN CỦA NGA
Lượt xem: 805
Đúng như vậy! sức khỏe là vốn quý nhất của con người sức khỏe còn đáng giá hơn cả tiền tài và danh vọng đặc biệt là đối với thế hệ trẻ chúng tôi. Nó là bạn đồng hành xuyên xuốt cùng ta đi đến cuối cuộc đời. Có được sức khỏe thì ta mới có thể học tập, rèn luyện và thực hiện những ước mơ ta ấp ủ. Nhưng nghịch lý thay, trong  cuộc sống bộn bề  này lại rất ít người hiểu ra tầm quan trọng ấy! Tôi nhận ra tất cả những điều đó, tôi nhận ra sức khỏe là tất cả cũng chính từ người bạn kém may mắn của tôi bạn Nguyễn Thị Nga. 

Phương tây có câu “ khi thân hình ta yếu đuối thì nó điều khiển ta nhưng khi ta khỏe mạnh thì nó lại sẵn sàng vâng lời ta”. Đúng như vậy! sức khỏe là vốn quý nhất của con người sức khỏe còn đáng giá hơn cả tiền tài và danh vọng đặc biệt là đối với thế hệ trẻ chúng tôi. Nó là bạn đồng hành xuyên xuốt cùng ta đi đến cuối cuộc đời. Có được sức khỏe thì ta mới có thể học tập, rèn luyện và thực hiện những ước mơ ta ấp ủ. Nhưng nghịch lý thay, trong  cuộc sống bộn bề  này lại rất ít người hiểu ra tầm quan trọng ấy! Tôi nhận ra tất cả những điều đó, tôi nhận ra sức khỏe là tất cả cũng chính từ người bạn kém may mắn của tôi bạn Nguyễn Thị Nga. Khi Nga biết mình “ mang bản án tử” bởi căn bệnh ung thư xương quái ác. Nhưng rồi trong những chuỗi ngày tuyệt vọng ấy lại nhe nnhói trong tâm hồn Nga môt ngọn lửa của nghị lực sống mãnh liệt cùng với một khao khát được đến trường, được đi học với bạn bè cùng trang lứa. Điều đó thật phi thường và Nga trở thành tấm gương sáng trong lòng chúng tôi .

Cuộc đời đúng là một bản nhạc du dương lúc thăng, lúc trầm, khiến người nghe không biết đoạn kết ở đâu bởi lẽ chẳng ai có thể lường trước được điều gì giữa bộn bề cuộc sống. Đúng là chẳng thể ai ngờ được điều gì! Khi trước kia chính vào khoảng thời gian một năm về trước Nga là một cô gái năng động, hoạt bát luôn là con ngoan của gia đình, trò giỏi của thầy cô. Cộng với tính cách cởi mở dễ gần, vui tính lại hòa nhã  nên lại được mọi người yêu mến. Ở cái tuổi 17 cái tuổi mộng mơ độ tuổi đẹp nhất của mỗi người con gái. Đáng lẽ ra giờ phút này Nga phải được sống thật vui tươi, thật hồn nhiên vô lo,vô nghĩ như chúng tôi mới phải. Nhưng số phận lại không công bằng: Tại sao những kẻ nghiện ngập, chích hút, những kẻ đầu trộm đuôi cướp không phải gánh chịu một số phận bất hạnh mà lại đẩy Nga đến một căn bệnh hiểm nghèo khó chữa này? Ngày ấy tôi và các bạn trong lớp cũng nghe Nga nói Nga bị đau chân cùng với lúc sơ ý bị ngã nên cũng chủ quan không ai ngờ tới là tử thần đã treo bản án tử lên thân hình cô gái ấy! Rồi một quãng thời gian vì căn bệnh mỗi ngày một nặng nên Nga phải nghỉ học chạy chữa ở Bệnh viện Lu, Lào Cai,.nhưng chẳng mấy khả quan. Rồi gia đình đưa Nga xuống Hà Nội khám và bấy giờ mới chẩn đoán chính xác là ung thư xương. Khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo cô bé ấy như ngất lịm bởi lẽ ở cái độ tuổi biết bao mộng mơ, biết bao hương vị cuộc sống đang giang tay phía trước với một cô bé chưa một lần nếm trải những khung bậc cảm xúc của độ tuổi thanh xuân thì đây là cú sốc quá lớn. Tất cả chúng tôi bạn bè, thầy cô và cả chính Nga cũng không tin vào tai mình khi biết chuyện. Bố mẹ và anh chị trong nhà Nga hoảng loạn vì thương cô em gái út. Có lẽ lúc này thế giới như đóng sập lại trước mặt Nga. Nga kể “ mẹ Nga đêm nào cũng khóc vì thương Nga lúc đó Nga luôn mang trong mình tâm trạng là mình sắp chết, đã có lúc Nga thật sự tuyệt vọng định tìm đến cái chết để quên đi tất cả. Nhưng rồi trong giây phút chơi vơi ấy Nga chợt nhận ra nếu mình chết đi những người ở lại sẽ như thế nào?”.Nghe vậy mà tôi không kìm được lòng. Có lẽ chính sự thức tỉnh trong suy nghĩ đã thôi thúc cái nghị lực sống hằn sâu trong con người Nga trỗi dậy đấu tranh giành giật sự sống từ tay tử thần.

Sau chuỗi ngay suy sụp Nga dừng việc học xuống bệnh viện K3 điều trị tôi thương Nga lắm! Ai ở trong cương vị ấy mà có thể đối diện sự thật phũ phàng ấy?  Khi tương lai tươi đẹp bỗng dưng vụt tắt trong thoáng chốc? Mỗi lần đến thăm Nga là tôi lại không kìm nén được cảm xúc, chúng tôi cứ cố tỏ ra mạnh mẽ vui vẻ động viên để cô ấy lạc quan hơn để chiến đấu với bệnh tật thì lại chẳng hiểu sao khóe mắt cứ rưng rưng. Hồi trước khi bị bệnh Nga là cô gái đầy đặn xinh đẹp căng tràn sự sống. Mái tóc đen, bồng bềnh, dày đượm. Nhưng sau 2 lần theo pháp đồ đưa ra, mỗi ngày không biết Nga phải truyền bao nhiêu hóa chất, bao nhiêu loại thuốc và thế là mái tóc đẹp đẽ của Nga biến mất dần. Nga kể “ thời gian đầu Nga không giám soi gương, tay sờ lên đầu rồi quay vào tường khóc” chỉ vậy thôi là ta đã phần nào cảm nhận nỗi đau vô bờ bến trong Nga. Ước mơ của Nga giản đơn lắm Nga chỉ muốn được đến trường đến lớp cùng bạn bè, được học tập vui đùa như bè bạn . Ấy vậy mà ước mơ ấy Nga sẽ không bao giờ thực hiện được nữa. Bởi vì căn bệnh ấy đã cướp đi cơ hội và ước mơ của Nga khiến cơ thể Nga ngày càng yếu dần gia đình lại chẳng mấy khá giả vì chạy chữa cho Nga mà trong nhà đã chẳng còn thứ gì đáng giá. Chưa bao giờ cái cảm giác bất lực lại hiện lên trong tôi như lúc này tôi ước Nga luôn khỏe mạnh để được đến trường cùng chúng tôi và cũng là ước mơ chưa bao giờ bị vùi dập bởi bệnh tật của Nga. Nhưng tôi chỉ có thể động viên để cố gắng chiến đấu mà thôi.

Đúng là cuộc sống không phải bao giờ cũng đẹp như tranh vẽ, đường đời không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Mà hiện hữu ở đâu đó là những góc khuất mang theo nhiều nỗi buồn. Một ước mơ được đến trường của một cô bé 17 tuổi trước nghịch cảnh ngiệt ngã đã lấy đi nước mắt của không biết bao nhiêu người. Dẫu biết rằng cuộc đời không xuôi chiều nên cô gái ấy trở thành tấm gương phi thường nhất. Nghị lực sống của Nga lúc này mãnh liệt hơn bao giờ hết, Nga gồng mình chiến đấu với tử thần để được sống những tháng ngày của tuổi mộng mơ, thì chẳng có điều gì để so sánh với nghị lực của Nga lúc này. Chính khao khát được học tập như bè bạn của Nga trở thành bài học sáng giá cho chính tôi và mọi người. Chẳng phải đi đâu xa xôi tấm gương ấy luôn hiện hữu trong lòng tôi. Và tôi cũng nhận ra rằng “ không ai biết được cuộc sống mình sẽ ra sao”. Chính vì vậy mà tại sao ta lại không quý trọng thời gian, sức khỏe của chính bản thân mình? Có đôi lúc ta cho rằng bản thân ta thiệt thòi nhiều thứ, ta đặt mình vào trong những bất hạnh rồi nản lòng lùi bước, không cố gắng vì tương lai, ta lại cứ đổ lỗi cho hoàn cảnh mà quên mất và không nhận ra bản thân ta là niềm mơ ước của bao người.

Chúng ta may mắn hơn tất cả những bệnh nhân kém may mắn rất nhiều, ta có rất nhiều thứ hơn họ bởi lẽ trong lúc ta vui chơi học tập thì họ phải gánh lấy nỗi đau cả về tâm hồn lẫn thể xác. Chính vì vậy bản thân mỗi chúng ta cần phải chân trọng những thứ xung quanh chúng ta, biết yêu thương gia đình, yêu thương bản thân mình và yêu tất cả mọi thứ đang hiện diện. Ta hãy quý trọng những phút giây của tuổi trẻ bằng cách sống một cuộc sống có ý nghĩa hãy chọn cách mỉm cười chào đón ngày mới thay vì than thân trách phận. Để mai này không phải hối hận vì ngày hôm qua đã sống thật vôi mặc dù ta khôngbiết được ngày mai sẽ ra sao cuộc đời ta sẽ đi về đâu, ta cũng không biết ngàymai ta sẽ phải gặp bao nhiêu khó khăn? Liệu rằng ta sẽ sống tốt hay rơi vào bất hạnh. Thì có không may mắn ta hãy vẫn cố gắng lỗ lực để vượt qua, ta phải tự nuôi nấng nghị lực sống phi thường không dễ dàng bị dập tắt bởi nghịch cảnh. Bên cạnh đó ta cũng cần  phải nâng niu trân trọng những ước mơ nhỏ nhoi, khao khát được đến trường đến lớp như tấm gương sáng trong lòng tôi bạn Nguyễn Nga. Để cuộc sống của ta trở thành một cuộc sống có ý nghĩa, để ta tận hưởng trọn vẹn những cung bậc của cuộc sống và rồi để ta tự hào vì chính cuộc sống của ta.

Tác giả: Học sinh Lương Thị Bích Vời (Lớp 12A4),Trường THPT số 2 Văn Bàn